Ấn bản điện tử liên quan
Quay lạiĐức Hiếu Sinh nuôi dưỡng sự sống
Vấn đề ăn uống chỉ là phụ, nó thuộc về vấn đề vật chất. Còn vấn đề đạo đức mới là chính. Đạo đức thuộc về tinh thần. Người có đạo đức thì tinh thần được an ổn. Tinh thần được an ổn, dù ăn bất cứ một vật gì (thực vật) thì vật ấy vẫn là chất bổ dưỡng cho cơ thể của họ. Vì có đạo đức, dù ăn uống cơm dưa, rau muối và nước lạnh thì sức khỏe cũng đều tốt.
Đồng ý đời là khổ, mà khi đã lập gia đình rồi thì phải làm đúng đạo đức nhân bản nhân quả. Trước kia chưa có Đạo Phật, nên Đức Phật mới bỏ vợ, bỏ con đi tu, nhưng sau khi tu xong rồi thì Đức Phật xây dựng cho chúng ta nền đạo đức không làm khổ mình khổ người. Đối với những người thân gần gũi, chia sẻ ngọt bùi đắng cay với mình, tại sao mình đi tu mà làm cho người ta khổ thêm vậy? Cho nên, có đạo đức của Đạo Phật rồi thì người nào bỏ vợ bỏ con đi tu là không được.
Thật ra, sáu nẻo luân hồi là cảnh ở trần gian của chúng ta trên hành tinh này, không có ở nơi nào khác nữa. Tùy theo đặc tính, cách sống, cuộc sống của mọi con người và loài vật trên hành tinh này mà phân chia làm sáu nẻo luân hồi: trời, người, Atula, ngạ quỷ, súc sanh và địa ngục.
Còn muốn chuyển nhân quả thì phải giữ gìn 8 giới (Bát Quan Trai) cho nghiêm chỉnh và ước nguyện cho nhân quả của gia đình được tốt đẹp. Chỉ có mọi người trong gia đình sống đúng giới luật thì mới chuyển đổi được nhân quả chung của gia đình. Sống đúng giới luật mà còn phải vui lòng chấp nhận nhân quả không hề than trách, không để tâm dao động thì mới chuyển đổi được nhân quả.
Khi những cơn bệnh ngặt nghèo, nhớ các pháp con đã tu tập thì pháp Như Lý Tác Ý là trên hết. Vì thế con cứ ôm pháp này tác ý thì tâm sẽ bất động. Tâm sẽ bất động thì sẽ tương ưng với Phật và với Thầy. Khi con bỏ xác thân là con ở bên Phật, bên Thầy.
Phật không chuyển nhân quả của người khác
Khi ra đời Đức Phật thường dạy mỗi người: “Các con phải tự thắp đuốc lên mà đi, Ta chỉ là một người hướng đạo mà thôi”. Cho nên, mỗi người phải tự cứu mình, Ngài không cứu cho ai được vì Ngài đã rõ luật nhân quả, ai làm ác thì phải gặt lấy những điều khổ đau; ai làm lành thì hưởng phước báu, không ai có thể giúp ai được.
Lời huấn từ khi tiếp nhận giáo án
Này quý thầy, Thầy dạy giáo án này mục đích là cho quý thầy biết pháp nào là ác, pháp nào là thiện, để dứt bỏ pháp ác, tăng trưởng pháp thiện, chứ không phải để quý thầy thấy cái sai, cái đúng của thế gian, rồi bài bác, chống đối người khác... Hiểu như vậy mới biết được tâm trạng của Thầy khi giảng giáo án này.
Nếu sống đời đạo đức nhân bản - nhân quả không làm khổ mình, khổ người và tất cả chúng sinh thì tâm hồn con thanh thản, an lạc và vô sự. Đó là mục đích đạo đức giải thoát của Phật giáo cho những ai muốn thoát ra mọi sự khổ đau trong cuộc đời này, nhưng muốn sống được như vậy thì phải thông suốt đạo đức nhân bản - nhân quả.
Tin theo Phật giáo nhưng sao lại khổ đau?
Thử hỏi trước cái chết thảm thương của loài vật trong bàn tay của con người mà chính con người đã tận mắt nhìn thấy sự giãy giụa kêu la cầu cứu của loài vật, cảnh tượng ấy con người còn có chút lòng thương tâm không? Cả thế giới loài người đang khổ đau là vì loài người đã đánh mất lòng yêu thương của mình đối với sự sống của muôn loài. Quý vị có biết không?
Xả tâm, tu trong tưởng, nhân quả, duyên tu hành
Quý vị là cư sĩ còn tại gia, thì nên bắt đầu tu tập xả tâm bằng tri kiến biết “các pháp vô thường, vô ngã đều do nhân quả”. Khi mọi việc xảy ra trong đời sống hằng ngày, thì quý vị nên thấy nó là nhân quả, là pháp vô thường, thì tâm quý vị sẽ được giải thoát ngay liền.
Sau khi nhập diệt chư Phật còn trở lại thế gian không?
Đức Phật ra đi, bỏ báo thân này thì không bao giờ trở lại làm thân người nữa, không phải chư Phật sợ khổ đau làm thân chúng sanh, mà chính duyên chúng sanh đã hết. Nếu còn duyên với chúng sanh thì Đức Phật không bao giờ nhập Niết Bàn, Ngài sẽ phục hồi sự sống rất dễ dàng, muốn sống bao lâu cũng được. Trong kinh Niết Bàn đã nói điều này rất rõ ràng.
Nhân quả quá khứ là nền tảng cho nhân quả hiện tại
Nhân quả quá khứ là những duyên để gặp nhau ở kiếp này, nói rõ hơn nhân quả quá khứ là mảnh đất để cho nhân quả hiện tại sanh sôi nảy nở ra bông kết quả. Còn cay đắng, ngọt bùi là do trí tuệ con người gieo hạt giống hiện tại, nếu hạt giống hiện tại thiện thì quả phải lành, nếu hạt giống hiện tại ác thì quả phải khổ đau.